Dù thời gian cứ trôi qua một cách vô tình, nhưng trong tâm trí của mỗi chúng ta ai cũng luôn luôn ghi nhớ cái thời được cắp sách đến trường và đã được thầy, cô dạy bảo. Trong số đông các bậc thầy cô ấy ai ai trong chúng ta điều tỏ lòng biết ơn và kính trọng. Nhưng người để lại cho ta ấn tượng sâu sắc nhất thì có lẽ không nhiều. Riêng tôi vẫn nhớ mãi dáng vẻ thanh thanh, duyên dáng cùng với nụ cười trìu mến, gần gũi, ấm áp đầy khích lệ của cô giáo chủ nhiệm lớp 9C năm nào.
Cứ mỗi lần bước vào năm học mới, lòng tôi lại thấy bâng khuâng nhớ về ngày mà tôi còn là cô bé học cấp II trường làng. Không hiểu vì lý do gì mà cả lớp chúng tôi đều rất thích cô giáo chủ nhiệm. Cho nên năm ấy, khi tiếng trống trường vang lên, năm học mới bắt đầu thì bọn học sinh chúng tôi hồi hộp đón thầy, cô chủ nhiệm mới. Vào lớp rồi mà chúng tôi ngồi không yên, mắt cứ hướng ra phía cửa chờ đợi để xem ai làm giáo viên chủ nhiệm lớp mình. Chúng tôi hồi hộp với nét mặt căng thẳng chờ đợi nhìn từng hình dáng thầy cô đi qua cửa lớp . Rồi cô xuất hiện tiến đến cửa trong nỗi vui mừng khôn xiết của cả lớp. Cả tiết học chúng tôi ngoan ngoãn vừa lắng nghe từng lời cô giảng bài lại vừa ngắm nhìn mái tóc đen huyền, óng ả buông xõa ngang vai . Mỗi khi nhìn mái tóc mượt mà của cô bọn con gái chúng tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của mình rồi thầm mơ ước.
Cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi tên là: Mai Thanh Tâm - người con gái của đất miền trung - Hà Tĩnh , đăng kí vào Nam dạy học . Hành trang của cô chỉ có chiếc rương làm bằng gỗ chứa một ít quần áo và rất nhiều sách vở . Cô được cấp một phòng ở trong khu tập thể của trường . Nói khu tập thể cho sang trọng nhưng thực chất là lớp học được nhà trường ngăn ra các phòng tạo nơi ăn chốn ở tạm ổn giúp cho thầy cô yên tâm trong công tác dạy học . Tôi cùng chúng bạn đến chào hỏi nhưng lại rụt rè nép sau cánh cửa không ai nào dám vào . Thoáng thấy bóng chúng tôi cô nhanh nhẹn bước ra đón vào phòng chuyện trò vui vẻ từ những chuyện học tập cho đến chuyện gia đình . Về sau , chúng tôi thường xuyên đến thăm cô hơn và rồi dần dần tình cô trò ngày thêm thân thiện .

Có chuyện vui lớn vào gần cuối năm ấy, một đám cưới tập thể được tổ chức đám cưới của cô với một thầy giáo dạy cấp III. Ngày lên xe hoa cô đẹp và duyên dáng với chiếc áo dài hoa rực rỡ . Chúng tôi cứ quấn lấy cô, tay vuốt ve đôi tà áo . Cô nhìn chúng tôi mỉm cười trìu mến, rạng rỡ tràn đầy hạnh phúc. Cô vỗ nhẹ vào đầu tôi bảo :
- Thích làm cô dâu lắm phải không ?
Tôi xấu hổ đưa hai tay che mặt trong tiếng cười giòn giã của đám bạn cùng lớp . Không bao lâu sau cô xin chuyển về Bạc Liêu công tác ở trường chuyên cùng chồng. Tôi nghĩ có lẽ từ đây mình sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa vì lúc bấy giờ phương tiện và điều kiện đi lại khó khăn.
Nhưng rồi cô trò tôi có duyên với nhau như ông bà xưa thường nói :có duyên sẽ gặp lại . Sau khi học xong cấp III, tôi từ vùng đất cuối trời lên Bạc Liêu thi vào trường Cao đẳng sư phạm. Tôi tìm đến thăm cô. Cô trò gặp nhau vô cùng mừng rỡ. Cô giáo tôi vẫn xinh tươi, trên môi vẫn giữ nụ cười vui vẻ, gợi cảm như ngày nào. Tình cảm Cô – Trò được kết nối lại vừa mừng vừa vui lại vừa ám áp thiêng liêng sao ấy!
Thế rồi, trong những ngày tháng đầu học tập ở Bạc Liêu tôi có thêm một kỉ niệm với cô mà có lẽ suốt cuộc đời tôi không thể nào quên. Tôi không may đi xe bị té dẫn đến trật khớp. Thế là tôi không thể tự nhấc nổi chân đi được. Mỗi bước đi của tôi đều được cô diều đỡ . Cô rất lo cho đứa học trò cũ, nỗi lo lắng đọng trong đôi mắt hiền từ, nhân hậu ấy. Sau giờ dạy về đến nhà tuy còn rất mệt cô hỏi thăm tìm thầy chữa chân cho tôi. Tìm được địa chỉ cô gọi xe xích lô chở tôi đi đến nhà thầy để sửa chân . Nhà ông thầy ở trong con hẻm nhỏ, xe không vào được. Cho nên cô cùng ông chủ xe và các anh thanh niên trong xóm cùng nhau khiêng cả chiếc xe đi qua con hẻm nhỏ đầy bùn lầy lội. Nhìn đôi chân thon thon trắng trẻo bước xuống bùn đất lòng tôi se thắt lại vì tình cảm của cô dành cho mình . Ngồi trên xe tôi nhận thấy vẻ mặt lo lắng của cô thế là nước mắt cứ thế tuôn ra không dứt. Tôi khóc thật nhiều không phải vì đau chân mà là vì ân tình của cô dành cho tôi . Tình yêu của cô đối với em không khác gì tấm lòng của người mẹ hiền hết lòng vì đứa con thương yêu ruột thịt. Cô đáng kính như mẹ, gần gũi như người chị gái và rồi tình cảm ấy ngày càng trở nên thắm thiết tự bao giờ.
Học được một học kì vì hoàn cảnh gia đình tôi xin được giữ kết quả và tạm nghỉ học. Từ đó, cô trò chia tay nhưng lúc nào trong tâm hồn tôi cũng dành chỗ cho người mẹ thứ hai của mình . Sau hơn một năm , tôi trở lại Bạc Liêu để tiếp tục theo học Cao đẳng sư phạm thì mới biết cô đã chuyển công tác. Khi biết được tin bỗng dưng trong lòng tôi cảm thấy trống vắng, bơ vơ đến lạ lùng . Và rồi tôi thầm gọi trong nghẹn ngào: Cô ơi! Bây giờ cô ở đâu? Có lẽ cô đã trở về quê cũ nơi cô được sinh ra và lớn lên hay cô đang ở nơi đâu ? Dù ở nơi nào nhưng hình ảnh và tấm lòng nhân hậu của cô vẫn mãi mãi trong trái tim tôi.
Thế rồi thời gian thắm thoát trôi qua hơn 30 năm, mạng xã hội phát triển tôi đăng kí cho mình một tài khoản Facebook. Sau đó, tôi dùng họ tên cô để tìm Facebook của cô mà không thành công. Nhưng rồi một hôm, dòng tin nhắn đã bù đắp lại nỗi lòng mong mỏi gặp lại cô của tôi “ Khỏe không em? Cô Tâm nè”. Tôi như không tin vào mắt mình vừa mừng, vừa e thẹn. Mừng vui vì gặp lai cô như mong ước của mình bấy lâu; e thẹn vì không tìm gặp cô mà để cô tìm học trò trước. Tôi hân hoan điện thoại cho cô. Hai cô trò vui vẻ hỏi thăm nhau về gia đình , công việc. Biết tôi vẫn theo nghề dạy học cô rất vui. Hai cô trò hàn huyên từ chuyện này sang chuyện kia mặc cho thời gian trôi qua. Tôi hẹn sẽ đên thăm cô vào một ngày gần nhất. Nhân dịp nghỉ hè 2018 tôi đến thăm thành phố Hồ Chí Minh cô. Hai cô trò gặp nhau vui mừng khôn xiết. Bao nỗi nhớ mong, bao nhiêu tình cảm chỉ đọng vào đôi mắt mà thôi.
Một ngày đẹp trời, cô trở lại Cà Mau vùng đất cuối cùng của Tổ Quốc để thăm lại đồng nghiêp, thăm ngôi trường đã tùng gắn bó với cô thời son trẻ đầy nhiệt huyết. Cô không quên dành thời gian cho chúng tôi, học sinh lớp 9c năm học 1984- 1985. Lớp chúng tôi nào lớp trưởng, lớp phó cùng một số các bạn học mà tôi thông tin dược đều tập trung để cùng nhau đón cô trong không khí mừng vui rộn rã. Thế là chuyện xưa, chuyện nay chúng tôi vây quanh cô tíu tít gợi cho tôi nhớ lại thời gian học hành bên cô xa xưa ấy. Bầu không khí của tình thầy - trò sau hơn 30 năm gặp lại vẫn thân thương, vẫn gần gũi và ấm áp lạ thường. Khi gặp lại tôi và các bạn học cô rất vui nên trên môi luôn nở nụ cười tươi thắm.
Tình thầy trò chúng tôi đã bền chặt theo thời gian. Bởi tình cảm ấy được thêu dệt bằng sự yêu thương kính trọng lẫn nhau. Hiện nay, cô trò chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên để hỏi thăm nhau, động viên nhau trong công việc cũng như trong cuộc sống đời thường. Mai sau dù vật đổi sao dời, dù cho non mòn biển cạn,hình ảnh và tình của cô vẫn đậm sâu trong tâm trí của tôi.